ĐÔNG QUA HÒA THƯỢNG
Trọn ngày dạo phố phường
Trong lòng niệm Phật luôn
Thế nhơn đâu biết được?
Riêng có một thiên đường!
ĐÔNG QUA HÒA THƯỢNG
Đông Qua hòa thượng, họ Tôn, sót mất
tên, người ở Hàng Châu. Tánh ông ưa ăn trái đông qua (trái bí) nên nhiều người
gọi lâu thành tên. Ông xuất gia ở am Hoa Nghiêm, tánh trầm lặng, suốt ngày đi dạo
ở chợ phố, dù tiết lạnh nóng cũng không mấy khi vắng mặt.
Trải hơn mười năm như vậy, không ai lường
biết là người thế nào? Hòa thượng thân thiện với vị Tăng ở am gần bên là Huệ
Chiếu. Trước khi viên tịch một tháng, ông bảo Huệ Chiếu rằng: “Ngày mùng sáu
tháng giêng năm tới, tôi về cõi Cực Lạc, xin thầy niệm tình đến đưa nhau!” Tới
kỳ hạn, Hòa thượng đi phó trai nơi am Pháp Huệ trở về thấy Huệ Chiếu đã có mặt ở
tịnh thất, liền hỏi: “Thầy đến đây có việc chi?”
Chiếu cười đáp: “Ngài nói hôm nay về Tây
phương, nên tôi lại đây theo lời ước hẹn!”
Hòa thượng bảo: “Thầy không nhắc, cơ hồ
tôi quên mất!” Nói đoạn, vội tắm gội thay y phục, lễ Phật xong, bảo Huệ Châu rằng:
“Đã về Phật, chẳng thể không có lời kệ để lưu niệm. Xin thầy vì tôi mà ghi
chép!” Rồi đọc kệ rằng:
Trọn ngày dạo phố phường
Trong lòng niệm Phật luôn
Thế nhơn đâu biết được?
Riêng có một thiên đường!
Thuyết kệ xong, vui vẻ niệm Phật mà hóa.
LỜI BÌNH: -Tới ngày về Phật mà quên, sự sống chết tự do đến thế? Xét kỹ nguyên nhân, cũng không chi khác, đó là tâm cùng Phật tương ưng mà thôi! Công phu niệm Phật của người thời nay, mỗi ngày chỉ một ít giờ, tâm lại không thường được chuyên nhứt. Như thế mà muốn khi lâm chung cảm thoại ứng, chẳng cũng là chuyện khó hy vọng lắm ư!
Comments
Post a Comment